Ngày xửa ngày xưa, có một chú Ếch xanh sống dưới đáy giếng. Một hôm, có một chú Chim non bay tới đậu trên miệng giếng. Ếch hỏi Chim non: “Bạn từ đâu đến?”
Chim non trả lời: “Tôi đến từ một nơi rất xa xôi. Tôi đã bay hàng trăm dặm trên trời, bây giờ khát nước quá nên tôi mới xuống đây tìm nước uống.”
Ếch nói: “Này, bạn đừng nói khoác! Bầu trời cũng chẳng to hơn cái miệng giếng này, sao bạn có thể bay cả trăm dặm trên trời được chứ?”
Chim non nói: “Không, bạn nhầm rồi, bầu trời này rất to, rất rộng, rộng đến mức không có giới hạn nào cả!”
Ếch xanh cười, nói: “Ngày nào tôi cũng ngồi trong cái giếng này, vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời. Tôi làm sao mà nhầm được.”
Chim non lắc đầu và bay đi.
Lại một hôm khác, có một chú Rùa biển dừng lại bên miệng giếng, Ếch xanh hỏi Rùa: “Bạn Rùa ơi, bạn từ đâu đến vậy?” Rùa trả lời: “Tôi đến từ biển xa.
Tôi đã đi qua hàng ngàn dặm đường, bây giờ mệt rồi nên phải ngồi nghỉ một lúc.”
Ếch nói: “Này, mặt đất cũng chỉ to bằng cái đáy giếng này thôi, sao bạn có thể đi cả ngàn dặm đường được chứ?”
Rùa cười và nói với Ếch: “Anh bạn nhầm rồi, mặt đất rộng lắm, rộng đến mức không có đường biên giới!”
Ếch lại cười nói: “Ngày nào tớ cũng nhảy qua nhảy lại trong lòng giếng này, lẽ nào tớ lại không biết.”
Rùa bèn tìm một sợi dây thừng, bảo Ếch buộc dây vào bụng mình và kéo Ếch lên. Ếch nhìn thấy bầu trời bên ngoài rộng lớn quá, mặt đất bao la quá, nó xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.