1. Sói kiếm mồi trong rừng, chợt nhìn thấy một chú ngựa đang ăn ngoài đồng cỏ. Chú ngựa béo tốt quá, mà không có ai trông cả. Mõm chú không có cương, cổ chú không có dây buộc.
Sói thèm rỏ nước dãi, nhưng nghĩ bụng: không có người giữ thì hay lắm, nhưng cũng không có dây buộc, giữa đồng trống, nó thấy mình nó chạy thì khó lòng đuổi kịp. Có đuổi kịp thì nó to khỏe thế ấy, đánh với nó dễ cũng hết hơi. Nhỡ giằng co lâu, chủ nó biết, chạy ra thì sao.
2. Suy nghĩ mãi, Sói tìm ra một kế và đắc ý cười thầm.
Nó đi tìm một cái kính đeo lên mắt, một ống nghe cắp vào cổ, choàng một áo khoác trắng và chụp lên đầu một mũ vải trắng có thêu chữ thập đỏ[4]. Nó ra khỏi rừng, khoan thai tiến về phía ngựa.
Chú ngựa bình tĩnh đề phòng: Chú biết nếu cuống lên thì chắc chết. Chú chờ xem Sói giở trò gì, chú sẽ phi ngược phí rừng, vừa phi vừa hí, thôn xóm ở phía ấy, người và chó sẽ đổ ra tiếp cứu chú.
Tiến được một quãng, Sói lấy giọng hiền lành nói:
– Bên xóm mời ta khám bệnh, ta đi đây. Nào lừa, ngựa, bò, dê, ai có bệnh ta khám hộ cho rồi sẽ đi, hãy còn sớm.
3. Ngựa lễ phép:
– A! Xin chào ngài bác sĩ. Cháu đau lắm, ngài làm ơn khám và chữa giúp, tốn bao nhiêu cháu sẽ xin tiền chủ trả hầu ngài.
– Chà! Chà! Chữa làm phúc, tiền với nong gì! Đau thế nào? Đau ở đâu? Lại đây xem thử.
– Ối! Ối! Cựa một cái là nó đau thấy trời! Phiền ngài lại phía sau cháu cúi xuống mà xem. Đau ở chân sau, chân phải, chắc là giẫm phải gai.
Sói mừng rơn, mon men lại phía sau chú ngựa. Nó vờ cúi cúi nhìn thực ra đang lừa thế để chồm lên cắn đùi ngựa cho bại liệt hết chạy.
Chú ngựa nhón nhón chân, vờ rên rỉ: “Chao ôi! Đấy, đấy, ở lòng bàn chân, ngài xem kỹ cho!”
Khi thấy vừa tâm, ngựa tung vó[8] đá một cái trời giáng khiến Sói bật ngửa người bốn cẳng bơi bơi giữa trời. Kính vỡ, mũ văng xa, vành móng sắt va đúng mõm làm gãy mấy chiếc răng và đổ máu mồm, máu mũi. Ngựa nhảy ra xa đứng hí dài.
Sói gượng dậy lê lết về phía rừng. Nhưng không kịp rồi. Mấy con chó chạy trước một đoàn người theo sau mang giáo mác, kết liễu đời con thú ác.