More
    Trang chủTruyện Việt NamTruyện ngụ ngônTruyện ngụ ngôn: Đôi cánh của Ngựa Trắng

    Truyện ngụ ngôn: Đôi cánh của Ngựa Trắng


    Câu chuyện Đôi cánh của Ngựa Trắng

    Đôi cánh của Ngựa Trắng là câu chuyện kể lớp 4, khuyên chúng ta phải mạnh dạn đi đó đi đây mở rộng tầm hiểu biết thì mới mau khôn lớn.

    Đi cho biết đó biết đây
    Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn.
    – Tục ngữ Việt Nam –

    Ngày xưa, có một chú Ngựa Trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú yêu chú lắm. Mẹ hay căn dặn:

    – Con phải ở cạnh mẹ đây. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!

    Mỗi khi nghe mẹ gọi, Ngựa Trắng hí lên những tiếng non nớt thật đáng yêu. Những lúc ấy, ngựa mẹ vô cùng vui sướng. Ngựa mẹ chỉ thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu mạnh mẽ.

    Gần nhà chú Ngựa Trắng ấy có anh Đại Bàng Núi. Anh ta sải cánh thật vững vàng. Mỗi lúc lượn vòng, cánh không động, khẽ nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.

    Ngựa Trắng mê quá, chú cứ ước ao như anh Đại Bàng. Có lần chú nói với Đại Bàng:

    – Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?

    Đại Bàng đáp:

    – Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn bên mẹ mãi thì bao giờ mới có cánh.

    Thế là Ngựa Trắng xin phép mẹ lên đường cùng Đại Bàng. Thoáng cái đã xa lắm… Chưa thấy “đôi cánh” đâu nhưng Ngựa Trắng đã gặp nhiều cảnh lạ, Ngựa thích thú vô cùng nhưng chỉ phiền là trời mỗi lúc một tối, thấp thoáng đâu đây những vệt sáng sao trời.

    Bỗng có tiếng “hú… ú… ú” vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi trong bóng tối hiện ra một con Sói Xám sừng sững ngáng đường. Ngựa Trắng mếu mói gọi mẹ. Sợ quá, Ngựa nhắm nghiền mắt lại.

    Sói Xám cười man rợ và nhảy chồm lên.

    Sói nghĩ bụng:

    – Mình sẽ có được miếng mồi ngon.

    Khi Sói Xám nhảy chồm tới Ngựa Trắng thì Đại Bàng đã kịp lao tới giáng mạnh xuống giữa trán Sói Xám. Sói hét to:

    – Ối!

    Thế rồi, Sói cúp đuôi chạy một mạch về rừng.

    Ngựa Trắng mở mắt thấy loang loáng bóng Đại Bàng Núi. Ngựa Trắng lại khóc, gọi mẹ, Đại Bàng dỗ dành:

    – Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!

    Ngựa Trắng mếu máo:

    – Nhưng em không có cánh!

    Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa Trắng.

    – Cánh của em đấy chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn “bay” nhanh hơn anh đấy chứ!

    Đại Bàng Núi sải cánh, Ngựa Trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như cánh của Đại Bàng.

    BÌNH LUẬN

    Vui lòng nhập bình luận của bạn
    Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

    Truyện Nên đọc