Câu chuyện Người bạn ít nói
Người bạn ít nói là câu chuyện khoa học dưới dạng truyện ngụ ngôn, cho thấy khả năng kỳ lạ của Ốc Sên, có thể tiêu diệt loài Rết bằng nước dãi của mình.
1. Ốc Sên hiền lành và mụ Rết tinh quái
Suốt đời mình, Ốc Sên [1] không hề nói một câu. Ốc Sên sống một mình một nhà. Khi đi đâu, nó lại khiêng theo cả mái nhà trên lưng. Ốc Sên yếu lắm. Chẳng vậy mà ai cũng ví “Yếu như Sên”. Do ít nói và yếu, Ốc Sên hay bị khinh thường. Nhưng rồi một hôm, một sự việc xảy ra khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Số là [2] lâu nay, tại khu vườn này có nạn Rết [3]. Mụ Rết tinh quái này sống lâu và hung dữ hết chỗ nói. To mập như bác Trâu, khi bị Rết cắn vào bụng cũng phải ngã lăn đùng ra. Rết chỉ sợ có chú Gà Trống. Vô phúc [4] gặp Gà, Rết chỉ có tan thây. Nhưng Rết khôn lắm. Đợi lúc chập choạng tối, Gà đã lên chuồng, nó mới mò ra tung hoành [5].
2. Nghé và Bê lo lắng, Ốc Sên lên tiếng
Đêm hôm ấy, Nghé và Bê than thở với nhau. Bê nói:
– Mình sợ Rết lắm!
Nghé lo lắng:
– Mình cũng sợ Rết lắm! Trời tối như thế này thì không còn ai trị [6] được Rết nữa đâu.
Bê ao ước:
– Giá có ai trị được Rết giúp anh em ta nhỉ!
Nghé nhìn xung quanh, thất vọng:
– Chẳng có ai hết cả.
Bỗng, một tiếng nói rất nhỏ cất lên như hơi gió thoảng:
– Có chứ!
Nghé và Bê đầu ngơ ngác hỏi:
– Ai, ai đó?
– Tôi, tôi là Ốc Sên đây!
– Liệu anh làm gì được Rết?
– Được chứ! Rồi các anh chờ coi.
3. Người bạn ít nói có tài kì lạ trị Rết
Nửa đêm, Rết bò ra. Nó ngoe nguẩy đuôi râu và hàng trăm cái chân. Nó dừng lại đánh hơi. Nghé và Bê sợ xanh mắt. Nhưng Ốc Sên đã có mặt đấy rồi. Nó từ từ bò tới. Nghé và Bê tưởng Ốc Sên sẽ xông vào cắn chết Rết. Nhưng không, chú ta chỉ bò xung quanh Rết thôi. Hết vòng nọ đến vòng kia. Cái vòng xoắn ốc [7] cứ nhỏ dần.
Rết đã nhìn thấy Ốc Sên. Mụ ta rùng mình, hàng trăm chân dựng lên trông tua tủa. Nghé và Bê lo lắng, sợ là Ốc Sên sẽ bị Rết cắn chết. Đúng lúc đó, Ốc Sên đã bò sát vào Rết rồi từ từ quay ra.
Rết lồng lộn giữa vòng vây do Ốc Sên vẽ bằng nước dãi của mình. Sau cùng, Rết liều lĩnh vượt qua vòng vây. Lập tức nó quằn quại, rụng rời. Trăm chân của nó vừa chạm tới vết dãi của Ốc Sên đã rơi ra như bị vặn gãy.
Mụ Rết hết đời. Ốc Sên đã bò đi xa. Nghé và Bê thì đứng ngây ra mà nhìn xác Rết, không còn nhớ là phải cảm ơn anh Ốc Sên nữa. Thật là một sự lạ kì!